Trinh sát phán đoán: Người quen. Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường. Tôi ủng hộ mà tôi lại ngồi co chân trên xe máy dưới lòng đường? Muốn lên vỉa hè ngồi cho yên tâm lắm chứ.
Dù không phân biệt rành mạch được tiếng nào là của chim trên cây ngoài trời và chim trong lồng. Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào. Xin lỗi nhé, buồn ơi.
Ta không cần quan tâm cá bé cá to, miễn là ta đang câu cá, ư? Không đúng! Giá mà ta biết thế nào là cá to. Để xem lực lượng công an nhân dân đối xử với quần chúng thế nào. Anh bạn bên trái bảo khán đài A bao giờ cũng buồn hơn các khán đài khác.
Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình. Tẹo nữa, cái giấc mơ nó vẫn sờ sờ ra đấy hay nó mất. Bỗng cô thấy trong mắt anh, có một đôi mắt rất đẹp.
Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ. Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi. Thậm chí, không viết kịp, ông đọc vào máy ghi âm.
Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh. Ngọn lửa bén rễ rất nhanh. Nhưng giấc mơ không phải lúc nào cũng tử tế, ngây thơ.
Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi. Chưa thể biết ai biểu trưng cho Loài Người Đầu năm, có anh công an quen thân nói nó có tên trong mười mấy đứa lọt vào sổ đen vì viết linh tinh trên mạng miếc, vi tính vi teo.
Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác. Chúng chỉ hơi hơi để ý đến những thực tế bị om lâu đến thối hoắc và phả ra mùi cực kỳ quyến rũ với loài thủy sinh. Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý.
Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không. Bảo: Chị xem, có thế mà không viết được thì còn thi thố gì. Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước.
Bạn đang ngồi trên một chiếc ghế gấp, lưng cong xuống, hai tay tì lên một chiếc bàn khá rộng, mà ở tư thế ngồi ghế thì nó cao đến ngực bạn. Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi. Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn.