Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình. Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại. Giờ ta muốn nghỉ một lúc.
Trong lúc thần kinh chập choạng, làm đến thế này cũng chưa biết làm thế nào hơn được, tội gì không cho mình chút nhàn tản lấy lại sức. Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp. Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy.
Nhưng những năm im lìm dần trôi qua đem lại cho tôi nhiều bài học thực tế. Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng. Trái lại, còn có thể tỷ lệ thuận.
Nhưng lại muốn súc tích. Bạn cũng không thể vùng ra ngay vì với thói quen đã phá là phá tất bị nhiễm từ đời này sang đời khác, không chỉ ở Việt Nam mà của chung loài người, dễ biến bạn thành một thằng mất dạy thay vì một người tiến bộ đúng nghĩa. Có một hôm đá bóng trong mưa xong, ra sân xi măng uống nước, ngẩng lên trời theo tiếng reo của một người.
Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội. - Mi tự do quá, mi đòi hỏi nhiều quá, phải vào nền nếp, phải phấn đấu học đi, khổ trước sướng sau? Dù vợ con hắn vẫn cười dịu dàng trước bát canh rau muống đỏ quạch.
Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít. Điều đó khiến họ làm cũ và vẩn đục nhau thay vì làm tâm hồn nhau thêm mới mẻ và trong lành. Hắn sợ khi đánh mất hoàn toàn cảm giác mặc cảm cũng là lúc hắn đánh mất đạo đức cũng như sáng tạo.
Của một thân xác đặc. Thế nên, bạn sẽ sống, sẽ sống nữa để khám phá mình. Và bạn cần nghỉ nếu không muốn chết sớm.
Nhưng cô không muốn giấu anh mình có một đôi mắt rất gian nên cô nhìn thẳng vào mắt anh. Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi. Nhưng dần dà tôi nhận ra rằng khi thực sự xảy ra cuộc chiến với những thế lực ti tiện thì gia đình, họ hàng, bè bạn, những người lâu nay không tham dự vào con đường của tôi (thực ra mỗi người đi con đường tuỳ khả năng của mình lại đâm hay hơn) sẽ sát cánh bên tôi.
Bạn thích bác trai và sự hoà hợp của hai người ở những thời điểm như thế. Bạn lại muốn lưu lại. Hoặc về sau mới lí giải được.
Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết. Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn. Và thi thoảng vẫn hé cho bạn khuôn mặt những đứa con rơi của sáng tạo.