Ta không muốn đợi họ tìm đến ve vãn lúc ta đã già yếu hoặc chết nên ta phải cứu chính mình, mở rộng mình. Thôi ạ, cháu chả biết nói gì. Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén.
Để ngòi bút của anh bớt đớn đau. Tẹo tôi sẽ đến lớp ngồi dù vẫn không có tên trong danh sách lớp mới. Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra.
Một lí do rất ngại nói ra vì sợ bị coi là đạo đức giả: Sợ hưởng nhiều hơn người khác. 18 tuổi là được tự do. Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử.
Đến lượt máy treo ngược người. Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng. (Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh).
Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt. Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo. Trong nỗi chập chờn giấc ngủ trong đêm của mình, tôi vẫn thấy những cơn vỡ giấc mệt mỏi của bác ở giường bên cạnh.
Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh. Tất cả trị giá một cuốn tiểu thuyết ông viết trong năm năm. Cái đồng hồ cát nó không đứng yên vĩnh viễn để mặt thiện hoặc mặt ác bị úp xuống và trở thành thuộc tính vĩnh cửu khi cát chảy xuống hết.
Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn. Tin một chút, một chút thôi, em ạ. Mất thương hiệu hơi bị phiền.
Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải. Tớ sẽ cho cậu nhiều lắm. Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự.
Nhưng chuyện sẽ hay đấy, đâu chỉ có dở òm như đoạn vớ vẩn này. Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài. Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời.
Tôi biết nó nhạy cảm và có những năng lực tiềm ẩn. Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an. Bật dậy ngay là tỉnh thôi.