là người được giao trách nhiệm đảm đương công việc đó bị những nhà thay mặt đủ các hiệu máy lại quấy rầy. Nếu họ lầm lẫn thì là một cơ hội cho họ tự cải. Tên cậu là Edward Bok.
Tôi được đưa vào một phòng. Bằng một giọng cảm động, bà ôn lại những kỷ niệm êm đềm hồi xưa: "Nhà này là kết tinh của biết bao nhiêu năm mơ tưởng. Bạn đọc đi rồi thử tưởng tượng tình cảm của người nhận được, thử kiếm lẽ tại sao bức thư đó "kết quả năm lần hơn một phép mầu".
Ông còn đưa cho nhiều bức thư giới thiệu tôi với các ông đại lý của ông. Ông Straub, theo học lớp giảng của chúng tôi, kể chuyện: "Tôi viết thư cho người chủ nhà, báo trước rằng hết hạn trong giao kèo, tôi sẽ dọn đi nơi khác. Trong thời Nam Bắc chiến tranh, một lần bại quân phương Nam, ban đêm chạy tới một sông, vì mưa bão mà nước dâng cao không thể nào qua nổi.
Nhưng tôi biết rằng xa vọng của ông đã đưa ông tới sự dùng đủ mọi cách để cản trở Đại tướng Burnside; như vậy ông đã làm hại lớn cho nước chúng ta và cho một người bạn cầm quân đáng trọng và đáng khen của ông. Và bạn có như vậy không?. Ông gợi tới một tình đáng kính và rất trong sạch, tình con yêu và kính mẹ.
Cho con chó chạy lại đàng xa kia đi, cho khuất mắt tôi. Tôi nhất định làm cho bà ấy đương thù ghét tôi, phải có thiện cảm với tôi. Khi gặp chị phụ bếp Alice, ông hỏi chị còn làm bánh mì bằng bột bắp không.
Tai hại thay! Khả năng biết nghe đó hình như lại là khả năng hiếm thấy nhất. Anh Emile mỉm cười, đáp: - Thưa bà, quả vậy. - Bạn sẽ thấy thực là thần diệu.
tôi được tới đây là nhờ thịnh tình của anh em. "Khi ông ta chạy lại cự tôi, đưa quả đấm lên trước mặt tôi, bảo rằng tôi chẳng biết chút chi về máy hết, tôi dằn lòng lắm mới khỏi gây lộn với ông và tự bênh vực. Nhưng ông Disraeli đã khôn ngoan mà chịu an phận.
Chỉ cần có trí nhớ và biết suy xét. Thân mẫu tôi không thích nó". Bà ấy: "Ông Carnegie! Tôi hối hận đã viết cho ông một bức thư như vậy.
Nếu chẳng may, bắt đầu câu chuyện với một người, bạn đã làm cho người đó nói "không", thì sau này muốn làm cho người đó đổi ý mà nó "có", bạn phải dùng không biết bao nhiêu là khôn khéo và kiên tâm mới được. Nhưng chúng ta hãy đọc đã. - Đã hành động khéo chỗ nào? Có thể khéo hơn được không? Ra làm sao?
Bảy giờ rưỡi; và chịu ca với. Nhưng phải có một người chịu trách nhiệm trong vụ này chứ? Nếu ý của ông hay, thì xin ông vẽ bản đồ án khác đi; tuy tôi đã bỏ ra 2. Ông ngắm nghía từng bộ phận nhỏ một, từ nệm ngồi cho tới cái khóa cửa, tới thùng xe, nhất là những chi tiết nào do ông Chamberlain sáng tạo cho tiện lợi, thì ông cứ muốn ghi nhớ lấy và chỉ cho bà Tổng thống, cho nữ Bộ trưởng lao động Perkins và cô thư ký riêng của ông.