Và có lúc tôi đã phải nhận thức ăn thừa từ những người hàng xóm tốt bụng. - Dẫu sao thì ta cũng đã sống với những giấc mơ thật đẹp mấy ngày qua trong khu rừng này. Nott nhận ra rằng mình chẳng thể nào hỏi thêm được gì nữa, vì thế anh ta leo lên ngựa quay đi và quyết đợi đến ngày hôm sau.
Mụ nhe hàm răng trắng hếu ra, chà đôi bàn tay với những chiếc móng dơ bẩn dài ngoằng lại với nhau một cách khoái trá,cái mũi nhọn và khoằm của mụ nhăn lại, cố gắng mỉm cười thật tử tế. Anh đã làm gì sai nào? Sao anh lại thấy khổ sở đến thế? Anh tự hỏi: "Ta xứng đáng có được may mắn. - Nó cần rất nhiều nước, chính xác là nó cần nguồn nước trực tiếp từ một dòng chảy nào đó.
trong vườn hoa của lâu đài của Merlin. Dù chỉ ngủ được trong chốc lát, nhưng trong giấc ngủ chàng lại mơ thấy Cây Bốn Lá thần kỳ. - Dĩ nhiên là không rồi! Giọng nói nhà ngươi dường như cũng muốn khẳng định điều đó rồi.
- Thế còn cậu? Cuộc sống của cậu như thế nào? Cậu có gặp nhiều may mắn không? Nhưng lần này bà không cần nghĩ ngợi gì lâu cả vì bà biết câu trả lời quá rõ. - Thưa thần Sequoia - Nữ hoàng của các loài cây đáng kính.
Ông là người duy nhất biết rõ từng chân tơ kẽ tóc của khu rừng bao la này. Đôi khi những yếu tố chính lại có thể được tìm thấy trong những chi tiết tưởng chừng như rất vụn vặt. - Không thể nào như thế được! Thật không thể tin nổi! - Max nghẹn lời.
- Tôi mua được một cửa hàng nhỏ sắp đóng cửa. - Còn anh có phải là Jim không? - Max nhìn thật lâu và hỏi với giọng ngạc nhiên không xiết. Chàng làm việc miệt mài suốt đêm không ngơi nghỉ cứ như thể điều đó có ý nghĩa nhất trên đời bây giờ với chàng là tỉa cây vậy.
Đối với những người chỉ tin vào vận may thì việc tạo ra những điều kiện để được mya mắn xem chừng thật ngớ ngẩn. Và Sid cũng chẳng biết phải làm gì hôm nay nữa nên chàng chuyển hướng quan tâm của mình đến những vấn đề của Bà chúa hồ. Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ mọc vào ngày mai.
Tôi chỉ cần biết vì sao mà cây bốn lá lại không thể mọc được trong khu rừng này được. Chắc là mình phải làm gì đó chứ - không có gì trên đời này tự đến cả. - Lợi nhuận đi xuống trầm trọng nhưng nhà máy vẫn tiếp tục hoạt động, thu nhỏ quy mô làm ăn, cắt giảm chi phí đến tối đa, thế nhưng càng ngày doanh thu của công ty lại càng giảm sút.
- Cậu nghe đây, tôi chẳng hưởng một gia tài nào cả, nhưng tôi đã được thừa hưởng một điều còn quý giá hơn từ ông nội của mình. Chắc anh mất trí rồi. Jim ngừng lại hít một hơi dài.
Nó luôn bên tôi trong những lúc sa cơ thất thế, lúc tôi sợ hãi, hoài nghi, mất niềm tin, thất vọng lẫn khi tôi thành công, hạnh phúc. - Dĩ nhiên là không rồi! Giọng nói nhà ngươi dường như cũng muốn khẳng định điều đó rồi. Chẳng có một cây bốn lá nào mọc được ở đây cả.